Đi tìm suối nước nóng

P1000193

 

Đi tìm suối nước nóng

Buckeye

 

“ Đôi bàn chân khi sinh ra có nốt ruồi ẩn tướng, sẽ khiến cho cả thân hình đi chu du” Không biết câu tiên đoán của bà tôi thuở xưa có ứng nghiệm bây giờ không. Tội nghiệp chiếc Honda CRV chưa kịp giủ sạch bụi cát sa mạc tuần vừa qua, nhà tôi lại tuyên bố “ Tuần nầy đi tìm dòng suối nóng trong trí tưởng tượng của em”

Tôi là người đuổi theo gió cát sa mạc để đi tìm bóng ma của ngày tháng cũ. Lần trước khi tìm được suối nước nóng ở Benton, trong lòng vẫn chưa thỏa mãn. Con suối nước nóng tôi đọc trong sách vở vẽ ra cho tôi một bức tranh thiên nhiên mầu nhiệm. Bức tranh cho đến bây giờ vẫn nằm trong trí óc mà không chứa được trong đôi mắt nhìn.

Nhà tôi lại chuẩn bị các thứ, ngày vừa rạng, cùng với chiếc Honda, người bạn trung thành theo chúng tôi qua ngàn dặm từ Ngũ Đại Hồ về miền Viễn tây chưa hề mỏi mệt. Lần nầy sẽ vượt Sonora Pass theo CA 108 E phương đông thẳng tiến. So với Tioga Pass thì chỉ thua nhau chưa đầy trăm bộ chiều cao, nhưng độ khúc khuỷu không kém nhau. Chia tay với CA 120 E cửa ngỏ để vào Yosemite, hiện nay vẫn còn bốc khói trong vòng đai, trận hỏa hoạn đốt hơn hai trăm năm chục ngàn mẫu rừng cây cuả công viên quốc gia, theo CA 108 về hướng Sonora, thành phố dưới chân rặng núi Sierra, khói vẫn còn dầy đặc trong không khí, đoạn đường gần trăm dặm nầy sẽ mất hơn hai giờ lái xe, qua một vài làng mạc con số cư dân chưa đầy trăm người. càng lên cao, khói loãng ra, màu trời xanh ngắt, quanh co qua từng ngọn đồi, có khi tường chừng như mình đang bay trong không trung.

Bao nhiêu lần vượt qua rặng nuí Sierra, tôi vẫn không thể hình dung được con đường khó khăn cuả những đợt di dân sang miền Viễn Tây sau cuộc nội chiến Nam Bắc. Mùa đông trước, khi phải dùng dây xích gắn vào bánh xe, đối với chúng tôi đã là một bài học mới cho dù đã hơn ba mươi mùa đông sinh sống trong vùng Ngũ Đại Hồ tuyết trắng. Những con đường đi vào lịch sử với bao nhiêu nấm mồ, chiến đấu với thiên nhiên, chưa kể tranh giành đất sống cùng thổ dân bản địa. Các cuộc đánh nhau với những bộ lạc dân da đỏ, thêm tàn quân thổ phỉ cướp giật thường xuyên, luật pháp vẫn chưa được triệt để tuân hành. Đã vượt bao nhiêu dặm đường sa mạc nắng cháy, cuối cùng vẫn còn phải vượt qua rặng nuí cao trước khi bốn bề tuyết phủ để hoàn tất cuộc hành trình khai khẩn đất mưu sinh.

Suối nước nóng dọc theo rặng Sierra do dân da đỏ lang thang qua các vùng đồi núi chập chùng tìm thấy từ lâu. Họ là những người đầu tiên đến dùng suối nước nóng thiên nhiên để chửa bệnh trước khi dân da trắng mạo hiểm vào tìm vàng bạc trong lòng đất. Có nhiều mạch nước nóng đã được khai thác, nhưng cũng còn một số vẫn còn nằm trong vùng hẻo lánh ít người đến viếng.

Khi trở về từ Benton, chúng tôi đi ngược lại phía bắc cuả CA-395 ngang qua Bridgeport, tôi có nghe nhắc đến suối nước nóng ở đây, nhưng không biết chính xác nơi nào. Sau khi tra cứu, vẫn chưa xác định được vị trí, chỉ biết là nằm sâu trong cùng hoang vắng, và phải vượt qua một đoạn đường đất đá ghồ ghề tốt nhất là nên dung xe chạy cả bốn bánh [ ATV: All terain vihical or AWD: all weel drive ]. Chuyến đi nầy, mặc dù đã chuẩn bị bản đồ, thức ăn nước uống, nhưng vẫn không biết có tìm được dòng suối nóng hay đi không rồi lại về không, giống như mò kim dưới đáy biển! Trong vùng đồi chập chùng trước mắt, dòng suối nước nóng trong trí tưởng tượng cuả tôi đang lưu lạc phương nào?

Theo hướng Nam cuả CA-395 rẻ vào Buckeye Rd, con đường một chiều cheo leo chạy quanh co theo sườn đồi, có những đoạn rất nhỏ chỉ vừa một chiếc xe chạy qua, nhìn xuống mặt đường. thấy nhiều dấu vết bánh xe còn để lại, chúng tôi tự trấn an “ có dấu bánh xe lăn qua mặt cát, mình không phải là người đầu tiên đi vào độc đạo nầy”. Hỏi hai người thanh niên đang ăn trưa sau chiếc RV, họ cũng không biết suối nước nóng nơi nào. Càng vào sâu, đường càng xấu, nhìn thấy bên vệ đường một chiếc xe Jeep với toán người vai mang súng trường, mùa nầy họ đi săn thú gì ?

Chúng tôi như người ngậm ngải tìm trầm, đi tiếp cũng không biết sẽ đến đâu, trở về thì ấm ức, thật là tiến thoái lưỡng nan. Con đường không hứa hẹn, chỉ thấy bụi cát bay theo dấu bánh xe trước mặt chập chùng đồi núi.

– Anh có nghĩ là dưới chân ngọn đồi bên cánh trái đó không?

– Chiếc xe ngừng lại bãi đất trống đó phải có nguyên nhân. Không lẻ bên dưới dốc đá kia có hang động?

 

Chúng tôi dừng xe lại, tôi bước xuống đi về phía người phụ nữ đang mở cửa xe bước ra.

– Chào bà, tôi đang đi tìm suối nước nóng Buckeye trong vùng núi nầy, bà có biết con suối nào nằm gần đâu không ?

– Bà đến nơi rồi đó, phía dưới dốc đá nầy, đường trơn và dốc, phải cẩn thận nếu bà muốn xuống đó.

– Cảm ơn bà, tôi sẽ cố gắng trèo xuống .

Nhìn xuống con dốc thắng đứng lởm chởm đá, dòng nước trong vắt không có dấu hiệu gì khác lạ hơn những con suối mát trong Yosemite, nhưng đã đến dây thì phải đi cho đến đích.Trờ lại xe, chúng tôi chuẩn bị nước uống và giầy trèo núi. Nhìn người phụ nữ đã đi trước chúng tôi một đọan xa, bà chắn hẳn đã quen thuộc nơi nầy. Qua khỏi con dốc, một đoạn đường cỏ bùn lầy lội, con suối nầy vào đầu mùa xuân khi tuyết tan nước chảy xiết và mực nước cao còn để lại dấu vết in trên đá hai bên bờ

Sau khi trèo qua khỏi tảng đá nhô, bây giờ chúng tôi mới thấy bên cạnh con suối kia còn có mấy đầm nước nhỏ khác nằm sâu bên trong, che khuất bởi các mô đá, đang có mấy người đang ngâm mình. Ngược lên nguồn nước chảy, phía trên vũng nước đọng lại qua khe đá, từng làn khói mỏng đang bốc lên, bọt nước nóng to như mắt cua lăng tăng. Chúng tôi nhìn nhau “ Đích thị, lần nầy thì chúng tôi đã hoàn tất được chuyến đi như ý muốn”

Nhìn dòng nước mát trong veo, nhớ lại thuở nhỏ trưa hè theo chúng bạn ra sông vủng vẫy, nhà tôi vốn yêu sông nước nên đã không ngại ngần trầm mình xuống suối. Hai dòng nước một bên trong suốt do tuyết từ đỉnh núi Sierra tan ra chảy xuống, nhiệt độ chừng 50F, ngược lại với dòng nước ngã màu rong rêu từ lòng đất chảy ra nhiệt độ có thể cao đến 145F. Buckeye là suối nước nóng đầu tiên chúng tôi tìm ra giữa thiên nhiên và có cả hai luồng nước nóng lạnh nằm kề bên nhau.

Lần trước khi đến Grover Hotspring tìm được mạch nước nóng đã được State Park khai thác, khung cảnh vẫn còn thiên nhiên vì nằm trong thung lũng, giữa rừng thông, nhưng nước đuợc chứa lại trong hồ và giảm nhiệt độ xuống 102F – 104F .

Thiên nhiên thật là kỳ diệu, nước là một trong những thứ không thể thiếu được trong cuộc sống con người, nhưng cũng là sức mạnh tàn phá qua các cơn mưa bão lụt lội kinh khiếp.

Nước bốc hơi, gặp lạnh đông lại thành tuyết trắng, tan theo sức nóng mặt trời, biến thành thác suối, hoặc thấm xuống lòng đất được đun nóng lên tiếp tục len lỏi qua các mạch đá để thoát ra trên mặt đất thành Suối nước nóng, bộc hơi, tái lập chu kỳ.

Travertine

Sau khi rời khỏi suối Buckeye, theo lời chỉ dẫn cuả người phụ nữ mới gặp, chúng tôi nhắm hướng Bridgeport thẳng tiến

So với Buckeye thì Travertine là suối nước nóng dễ tìm và gần với thành phố Bridgeport hơn. Theo hướng nam cuả CA – 395 , vừa qua Bridgeport chừng nửa dặm, rẻ trái ở đường Jack Sawyer Road đi một đoạn ngắn đường đất sẽ đến nơi.

Travertine nằm trên một khe nứt giống như đường sống lưng con ruà, nước nóng chảy xuống những đầm bùn cạn, đây là con suối chưa được khai thác . Nước trong đầm nóng khoảng 104F, mùi khoáng chất rất nồng và màu nước không trong như Buckeye .

Cả hai con suối Buckeye và Travertine hãy còn giữa thiên nhiên, cho nên cũng có nhiều người tắm khoả thân rất tự nhiên. Có thể là chúng tôi đến vào những ngày trong tuần cho nên ít người đến ngâm.

Chuyến đi tưởng đã về không , chẳng những tìm ra Buckeye mà còn lời thêm Travertine . cảm ơn người bạn đường đã cùng tôi đuổi theo những giấc mơ không tưởng.

 

Vũ Thị Thiên Thư

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tấm lòng của Mẹ

Tấm lòng của Mẹ

– Jan, lâu quá , bận rộn hay sao không thấy bà đến họp mặt?

– Mùa đông lạnh lẽo, ngại ra đường cũng có, nhưng một phần vì bận rộn nên không đến thường xuyên được.

– Các cháu ra sao? Chúng nó ngoan cả chứ?

– Ấy, các cháu ngoan, nhưng bố chúng nó vắng nhà nên tôi phải đến phụ với con dâu chăm sóc .

– Roy công tác xa nhà ?

– Đơn vị hắn đang đóng quân ở A Phú Hãn.

– Oh ! Vậy sao ? Roy đi viễn chinh từ bao giờ ?

– Hơn sáu tháng nay rồi, hy vọng sẽ chóng mãn hạn trở về.

– Đánh nhau hoài, thật là khổ . Tôi cầu nguyện cho Roy được an lành, sớm về đoàn tụ với gia đình

– Cảm ơn bà.

Jan là thành viên trong nhóm thiện nguyện hàng tuần . Các bà tuổi đã hơn lục tuần, nhưng vẫn hăng say hoạt động. Rất hiếm khi các bà vắng mặt, dù mùa đông dài lê thê, trừ những ngày bão tuyết đường xá đóng kín. Những câu chuyện kể lại cho nhau nghe, từ lúc thành phố chỉ có con đường duy nhất xuyên qua, ngôi thánh đường với gác chuông cao vút, bên cạnh ngôi trường trung học cuả quận lỵ. Con đường lịch sử chạy dài từ đông sang tây, bao nhiêu lần trùng tu , khơi rộng. Trong ký ức muôn màu, câu chuyện kể lại như những manh vải nối kết nhau, biến thành tấm quil * trên khung mượt mà những mũi kim thêu tuyệt mỹ.

Roy, là con trưởng, vợ chồng anh có hai con nhỏ, tôi không thể hình dung anh chàng giáo sư nói năng nhỏ nhẹ đó có thể cầm súng trên chiến trường nóng bỏng Trung Á. Không khác gì thế hệ cuả chúng tôi, khi còn xanh tóc ở quê nhà, tuổi thanh niên rực rỡ, sách vở cầm tay, con đường tương lai đầy hứa hẹn, nhưng con đường nào cũng đưa về quân trường khói súng. Những ngày tháng học tập qua nhanh, một đôi ngày thành phố hoa đèn, đổi lại đêm đêm ngủ dưới vòm sao cùng tiếng đại bác thay cho tiếng hát ru ngọt ngào. Bài học lịch sử cay đắng, mối hận nước mất nhà tan, nối những chuỗi ngày tha hương đi tìm sự sống còn.

Vùng đất sa mạc, gió cát, sinh tử cận kề, chiến tranh lần nữa về gần, nỗi ám ảnh triền miên chết chóc. Tin tức hàng ngày, những cánh thư, viết bằng mạng điện tử, hình ảnh xuyên qua màn hình vi tính, từ một nửa địa cầu gởi từng lời nhắn nhủ về cha mẹ già, vợ dại con thơ. Cho dù tất cà các phương tiện tối tân nầy, vẫn không thể thu ngắn được khoảng cách không gian, thời gian, để được ôm con trẻ vào lòng, hôn lên đôi má nhăn nheo cuả mẹ, nhìn vào đôi mắt âu lo cuả vợ mà xoá tan đi những đám mây u ám đợi chờ.

“ Roy, sắp đến Mùa Giáng Sinh, các cửa hàng đang chưng bày rực rỡ, Mẹ lại nhớ những ngày con còn thơ và lá thư cho Saint Nicolas… Hôm nay Jack đang gò gẫm từng câu để gởi lên Cực Bắc, Mẹ hứa sẽ gởi đi nếu hắn viết xong … Julie lên mặt chị cả, chê em viết chưa ngay hàng thẳng nét…”

“ Mẹ, có phải là cuộc đời luôn tái diễn, và lập lại không ?? Cái tuổi thơ ngây, bao nhiêu là huyền thoại, tấm bánh và ly sữa để cạnh lò sưởi lót đường cho bầy nai và thánh Nicolas viếng thăm, những gói quà giấy màu điểm tô cho tuổi thơ thêm rực rỡ. Ôi ! Nhớ tấm bánh làm bằng nho khô và lúa mạch quá chừng…”

Chỉ một câu nói thường cũng làm lòng mẹ bồn chồn, thương nhớ con đoài đoạn. Jan gọi bạn bè hỏi thăm, tìm cách gởi bánh cho Roy. Nghĩ đến con mình, và nghĩ luôn những bạn bè đồng đội cuả hắn . Tất tả đi chợ, mua đường bột các thức, về cắm cúi nhồi nướng, quay quần với bọn trẻ con trong nhà, chia ra từng hộp nhỏ, đóng thùng để gởi đi…

“ Mẹ, các bạn không biết nói gì hơn, chúng nó cắn từng hạt ngọt ngào, nghĩ đến công lao khó nhọc…”

Jan lại nghĩ đến những khuôn mặt hắt hiu nhớ, nghĩ đến niềm vui mong manh, tấm bánh nhỏ mang theo niềm vui trọng đại, Ngày Lễ Giáng Sinh không được xum họp cả gia đình, nhưng ít nhất cũng đủ ấm lòng. Miếng bánh chở chuyên gởi gấm bao nhiêu ngôn từ thầm lặng, cho dù đang an bình hạnh phúc ở quê nhà, cũng không quên người chiến sĩ bên kia dặm ngàn gió cát .

“ Mẹ ơi! Nhớ món spaghetty * quá, bao giờ về phép chắc phải ăn một bửa thỏa thê…”

Jan nghe mà xót xa, lại đi mua các thứ và gói ghém để gởi sang cho cả đội, không quên dặn dò cách thức nấu nướng, phân lượng rõ ràng. Nhìn bức ảnh gởi về, Roy khoe tài nấu nướng đãi cả bọn, món quà quí do chính tay mẹ gởi sang, đọc những lời cảm ơn chân tình từ bọn trẻ, Jan vui mừng rơi nước mắt.

– Jan, làm sao bà có thể gởi ngần ấy thứ sang cho Roy vậy ?

– Cước phí gởi đi đắt hơn là tiền mua vật liệu, lần trước gởi vật liệu làm Taco*, tôi tìm được một công ty hảo tâm, họ tặng bánh Tortillas *, gia vị, tổng cộng mười thùng, tôi gởi sang, Roy nấu đãi cả đội hai lần mới hết.

– Hay quá, làm sao Jan biết nguồn mà tìm vậy?

– Không khó đâu bà, đặt chúng ta vào tình huống, chúng ta sẽ làm được ngay mà, không phải phụ nữ là nội tướng đó sao?

– Nhưng tôi phục Jan thật đó, bà đúng là người Mẹ yêu con hết lòng

– Có người Mẹ nào lại không yêu con? Tôi không thể cản bước cuả Roy, hắn có bổn phận với quốc gia, tôi có bổn phận làm mẹ, mỗi người cố gắng trong cương vị cuả mình. Con tôi đang ngoài chiến trường, tôi sẽ chăm sóc tiểu gia đình cho hắn, như vậy thì hắn mới an tâm thi hành nhiệm vụ chứ.

– Ít người ý thức được điều nầy, tôi rất cảm phục Jan.

– Không ít đâu, chỉ vì chúng ta chưa gặp đúng lúc thôi, Bà biết không, hôm nọ, khi tôi đến bưu điện để gởi quà sang cho Roy và đồng đội, sau khi xếp hết các hộp, tổng cộng số tiền hơn bốn chục đồng lận đó, tôi đang móc ví lấy tiền ra trả, chợt phía sau có bàn tay đặt lên quày tờ giấy bạc hai chục đồng, tôi chưa hiểu thì bà ấy nói với cô nhân viên :

“ Tôi trả một phần số tiền cước phí cho bà, xem như món quà nhỏ tặng cho những anh hùng đang bảo vệ chúng ta”

Tôi quay lại cảm ơn, bà ta mĩm cười xua tay, từ chối không cho tôi biết danh tính để tôi bảo Roy viết thư cảm tạ.

Tôi nhìn thấy giọt lệ long lanh trong đôi mắt cuả Jan, niềm cảm động vì nghĩa cử cuả người phụ nữ như luồng sinh khí lan tràn.

Cuộc sống tất bật bon chen, thời đại vi tính điện tử, ở bờ đông hay bờ tây bên kia, cuộc chiến nào cũng luôn có những chiến sĩ âm thầm dũng cảm, và những tấm lòng cuả người Mẹ vẫn không bao giờ thay đổi, tình thương trong con người vẫn chưa mất đi .

 

Vũ Thị Thiên Thư.

 

• Quilt : chiếc mền nối từng manh vải, lót bong chính giữa

• Spaghetty : Món ăn cuả Ý, gồm có sợi mì và sốt cà chua, thịt, rau …tuỳ khẩu vị.

• Taco : món ăn cuả Mễ Tây Cơ, thịt nấu với sốt , gia vị, ăn với bánh bột bắp dòn hay bánh bột mỏng tortillas.

• Totillas : bánh làm bằng bột mì nhồi với mỡ cán dẹp dùng để gói thịt , thức ăn thường ngày cuả người Mễ Tây Cơ.

Ghen

Ghen

– Bình hoa cuả ai vậy ?

– Của Dolly

– Tại sao lại có hoa tươi ở đây?

– Thì hôm nay là sinh nhật cuả bà ấy mà

– Ai gởi vậy ?

– Thi các con cuả bà ấy gởi cho Mẹ không được sao, mà ai gởi thì mắc mớ gì đến bà?

– Bộ chúng nó có nhiều tiền lắm sao mà dám gởi vậy chứ ? Chúng nó có công việc làm tốt không ?

– Bà thắc mắc chuyện vô lý, nếu chúng yêu Mẹ thì chuyện gởi hoa sinh nhật là chuyện bình thường, Dolly thích hoa còn ai lạ gì nửa.

Sonya nhìn Bà ta chỉ nửa mắt, im lặng nhìn sang tôi lắc đầu, tôi cười nhẹ, nhìn ba chục búp hoa Tử đinh hương đủ màu sắc rực rỡ đang cười vui trong lọ thuỷ tinh. Biết là các con yêu Mẹ, niềm hạnh phúc cuả tôi không để cho nỗi bực mình làm hoen ố.

Helen nghe tôi kể chuyện, bà chỉ mỉm cười

– Bà ấy ghen đấy, đừng bực mình ta làm gì.

– Tôi thương hại cho bà ấy thôi, cuộc đời ngắn ngủi, bà ấy luôn luôn chua chát, con người không nhìn thấy hạnh phúc chung quanh mình, thì cuộc sống còn gì là thú vị hén ?

– Con người khi ghen với người khác vì họ mặc cảm, tự ti, cảm thấy sự thua sút .

– Ngược lại với cá tính của tôi, tôi cảm thấy vui khi nhìn người khác hạnh phúc, biết con cái họ thành công, mình cũng thấy hân hoan theo, mỗi người có phúc đức riêng, tôi không thấy sự bất hạnh cuả người nầy mà khinh rẻ họ, mình nên thương họ hơn chứ.

– Bà ấy không có lấy một lời chúc mừng sinh nhật cho bà, chỉ lấy sự ghen tức che mờ mắt, nên không còn nhìn thấy lọ hoa tươi tắn kia..Thú thật, tôi cũng cố gắng bỏ qua cho bà ấy , nhưng nhiều khi cũng thấy bực mình, may mắn là tôi không làm chung sở với bà ta, nghĩ đến phải nhìn và nghe bà tan vãn hàng ngày, tôi cũng phát điên mất

– Tôi quen rồi,nên không để ý đến bà ta nói gì đâu. Lúc mới vào làm chung, bà ấy không bao giờ chào hỏi,coi tôi dưới mắt, mặc kệ, tôi chào bà rồi lo làm việc cuả tôi . Tôi đã từ chối nhiếu lần, không muốn nhận công việc quản trị mà bà đang làm, nếu tôi thật sự muốn làm, thì không đến tay bà ấy đâu, tôi nói thẳng với bà là tôi không tranh chấp chức vụ đó, đừng lo lắng, tôi yêu thích sự tự do, không ràng buộc, làm hết giờ, ra về …

– Mọi người yêu quí bà, ngược lại, không thích bà ta, điều đó càng làm cho bà ta ghen, chưa kể là con cái bà ngoan ngoãn học hành, tốt nghiệp thành công.

– Điều nầy do phúc đức cuả mỗi người, tôi không nghĩ là mình tài giỏi đâu, ai có con cái thành công , tôi đều vui mừng cho họ.

– Trong xã hội nầy có nhiều hạng người, Dolly cũng từng gặp mà. Có những hạng người, họ chỉ nhìn thấy sự bất hạnh chunh quanh mình, bà ta là một. Cho nên đến từng tuổi nầy,mà vẫn chua chát …

– Vâng, sống bao lâu …

Vũ Thị Thiên Thư

Ngọn Đèn Dầu Tắt

Ngọn đèn dầu tắt

Chuá nhật , hứa với bạn sẽ đến dự tuần thứ tư , cầu cho Mẹ anh được siêu thoát. Dù ngại lái xe hơn tiếng , nhưng không thể không đến dâng hương. PQ thường nhắc thuở còn nằm trong quân trường cùng với anh bạn cùng khóa, Mẹ Anh đến thăm , gói ghém thức ăn, chứa chan tình mẹ , chia sẻ cho cả những đứa con bơ vơ…
Tháng chín , ngày Lễ Lao Động, khi chuyện trò với Mẹ Anh , nhắc lại kỷ niệm thuở đó, Bác chỉ mĩm cười…
Tháng mười , khi vừa trở về từ Cần Thơ , nhận được hung tin, Mẹ Anh khuất nuí, bàng hoàng…sự sống mong manh…Không về đưa tang kịp, mãi đến hôm nay mới đến thắp nén hương…
Tần ngần nhìn lên bàn vong, những khuôn mặt trên vách, bao nhiêu là ánh mắt, bao nhiêu là khuôn mặt…

– Em à , nhìn xem có nhớ ai đây không?
– Có phải anh N không? Nhưng sao lại…Không lẽ Anh cũng đã…
– Cho anh mượn Cell phone cuả em , anh goị anh Lang hỏi thử xem
– Không có ai trả lời, chắc anh Lang đi vắng rồi
Tôi nhìn bức ảnh , khuôn mặt nầy không thể lầm được, tôi noí với PQ
– Dù có đúng là anh N hay không , hãy thắn nén hương đi anh , nếu không là anh thì cũng là người đồng hương mà…
– Chào anh chị , Anh chị là bạn cuả nhà tôi?
– Chào chị , có phải là anh N không? Anh N mất từ bao giờ?
– Dạ, Nhà tôi mất tuần thứ hai rồi
– Thật bất ngờ, chúng tôi tình cờ nhìn hình , không dám tin mắt mình nên định gọi anh Lang hỏi cho chính xác…
– Anh ấy chỉ nghĩ là bệnh thường thôi , từ từ trị liệu , nhưng không ngờ là nhanh quá… khi thổ huyết , chở vào bệnh viện thì đã hết hy vọng rồi….

Ngọn nến long lanh , hương án nghi ngút khói…
Tôi nhìn những khuôn mặt… trăm năm…như thoáng mây qua…

Vũ ThiịThiên Thư