Những… Thằng Anh Hai

IMG_0355

Những …

Thằng Anh Hai trong gia đình 

– Em biết không, cái thằng anh hai của chị…

Hai chị em , mỗi người một bán cầu, từ lúc nằm trên chiếc thuyền đánh cá nhỏ như cánh lá mong manh vượt đại dương, những dịp gặp lại nhau như bóng câu, đã vậy còn đếm chưa đầy những ngón tay…

Chị là chị cả trong bầy con của cô, mấy chị em lớn lên cùng một mái nhà, bơi lội trong cùng một giòng sông gia đình yêu thương.

Ngồi lại với nhau, hai mái tóc cùng bạc, tuổi đã qua thập niên tri thiên mệng, chuyện hôm nay vừa nói chưa xong đã quên mất mình muốn nói gì !!. chuyện xưa tự năm nào nhớ như mới vừa sảy ra trước mắt.

Nhìn lại mấy đứa trẻ con, chợt nhớ ra chúng nó đã trường thành, đã lăn vào cuộc sống, đã trở thành rường cột của gia đình tự lúc nào.

Ngồi chớ thức ăn trưa trong một quán mới khai trương, chờ khá lâu rồi, ai cũng đói bụng, chị tôi gọi cô hầu bàn lại hỏi:

– Em, mấy chị vào lâu rồi, gọi từ nẫy, sao chưa mang ra, cái bàn kia vào sau mà người ta đã có thức ăn trước , làm ăn sao không có thứ tự gì hết vậy ?

Biết là nhà hàng mới khai trương, tổ chức chưa hoàn tất, nhưng chị tôi đã cạn nguồn kiên nhẫn. Mấy người bàn bên cạnh mới vào chưa bao lâu đã có thức ăn rồi. Chị quay sang nhìn tôi tuyên bố ” Không mang thức ăn ra, chị cho nó một phút nữa thôi, mình đi quán khác ” Thằng anh hai vuốt ve Mẹ

– Thôi mẹ, quán họ mới mở ra , chắc chưa có đủ người làm ..

– Mẹ nói để họ biết, hai ba người hầu bàn mà đứng lóng ngóng không biết tiếp khách, tới nhận order mà không có giấy bút, tức là chưa biết huấn luyện nhân viên phục vu.

– Mẹ, hồi trước mình mới đi làm, cũng gặp trường hợp y như họ bây giờ đó, mình chưa có kinh nghiệm, không biết cách làm, khách hàng chười mình cũng chịu thôi, bây giờ mình làm tốt, mình thương họ ….

Tôi nhìn cháu vừa thương vừa cảm động, cháu sinh ở đất nước mới nầy, tiếng mẹ đẻ nói không suông, nhưng tâm lành dù ờ nơi nào cũng toả ra như ngọc sáng.

Từ những ngày đến đất mới, chúng tôi được tái sinh, làm việc cật lực để kiếm miếng ăn cuộc sống. Như hạt giống trôi dạt từ phương nào về đây bám đất, mưa gió thuân hoà nẩy mầm đơm nụ kết lá ươm hoa. Lâu lắm rồi, mới có cơ hội ngồi lại với nhau, kể lại khoảng thời gian vất vả mưu sinh, mỗi người đều chứa cả một kho tàng kể hoài không dứt…Chị kể

– Em biết không, cái thằng anh hai, hồi nó còn nhỏ , chị đi làm, ba nó đến đón về, nó muốn ăn Hamburger, ảnh ghé mua ba cái, đàn ông mà, em biết là ảnh đâu có coi lại, về nhà mới thấy chỉ có hai cái thôi, ảnh chở chúng nó trở lại tiệm bảo ” con vô mắng cho nó một trận, tai sao làm ăn cẩu thả, mua ba cái mà đưa có hai, làm mắc công ba phải trờ lại ”

– Rồi cháu có làm vậy không?

– Không, nếu nó làm vậy thì chị đâu có kể cho em nghe làm chi, nó vô gặp nhân viên, gọi ra một góc, nói nho nhỏ cho nó biết ” anh giao thiếu bánh rồi, ba cái chứ không phải hai, tôi trở lại lấy thêm nè.”

– Rồi có lấy được không chị ?

– Có chứ em, còn cho thêm nước ngọt để cảm ơn . Thằng em út ra mách với ba nó, ảnh qua sang hỏi ” tại sao con không mắng nó ?” Thằng anh hai giải thích ” Ba, mình lấy bánh được rồi, mình la mắng nó rủi xếp biết rồi đuổi thì nó mất việc, lấy gì sống ? ” Cái thằng nầy , từ nhỏ nó đã nhân từ như vậy đó em.

Nghe chị kể chuyện, tôi lại nghĩ đến những ” thằng anh hai “, trong gia đình, có đến hơn phân nữa các anh chị em chúng tôi sinh con đầu lòng là trai, điều ngạc nhiên là chúng nó có những đức tính thương người giống nhau đến lạ lùng.

Bạn tôi, người cũng lại có một ” Thằng Anh Hai ” giống nhau như vậy

Niềm hạnh phúc đơn giản, Ơi ! thương quá những ” Thằng anh hai ”

Vũ Thị Thiên Thư