Lựu đỏ

Năm trước cây lựu mới trồng, trái nặng oằn nhánh, phải bỏ bớt đi

Năm nay chỉ vỏn vẹn có một trái vừa chín đỏ trên cành

Thiếu mưa ? Hạn hán ?

Dù sao nhìn máu đỏ rực cũng thấy vui …

IMG_5451-001

 

Hummingbird

Chiếc bóng nhỏ thoăn thoắt đôi cánh đập, thân hình như con thoi xuyên qua cành lá

Cũng thân hình đó, như chiếc trực thăng đứng yên trong bầu trới

P1140996-001

Dòng Sông Yên Tĩnh

IMG_0037

Buổi sáng đi bộ dọc theo dòng sông,  mấy chú cá đớp móng, chợt nhớ mẩu chuyện em kể lại trong Face Book, thật là thương cho tấm lòng hiếu sinh cuả em

Hy sinh món cá kho tuyệt hảo cho buổi cơm gia đình chỉ vì thương bầy cá nhỏ…

Phóng sinh rồi tấm lòng thơ thới, mâm cơm thiếu cá kho nhưng đầy tình thương của cả nhà, hạnh phúc đơn giản không cần nhờ vào hương vị phải không em

Thương

Cây xanh trong thành phố

 

 

P1100958

Cây xanh trong thành phố

Con bé rất ngạc nhiên thích thú khi nhỉn thấy hàng cây xanh trên đường phố. Trước khi đặt chân đến mảnh đất bên kia bờ đại dương xa thẳm, những mẩu chuyện trò trong ký ức của mọi người là những đoạn phim chắp nối, mỗi người vẽ một bức tranh đầy màu sắc riêng tư. Hắn nhìn thành phố có tên mới nầy mà hấu hết những người đi xa đều không chấp nhận, ngay cả phi trường vẫn viết tắt SGN có phải là một điều lạ lùng hay không ? Cùng với những thay đổi chính trị [?], bộ mặt thành phố cũng mới hơn với kiến trúc tân thời, những tòa nhà chọc trời thẳng tắp như những chiếc hộp xếp của trò chơi chắp nối [ Leggo], bên cạnh những công trình xây cất còn dang dỡ.
Trong trí tưởng tượng của hắn, thành phố nằm ven biển với hàng dừa cao vút giống như những hải đảo bên kia bờ đại dương, có khác chăng chỉ một ít cây xanh còn sống sót với khí hậu và gió biển tàn phá thường xuyên, thật bất ngờ khi được thong thả đi bộ dưới bóng mát của những tàng cây rợp bóng, thân cây to lấn hơn nửa diện tích lối đi dành cho bộ hành. Trong trung tâm thành phố vẫn còn những con đường in dấu vết của trăm năm trước, khi kiến trúc chịu ảnh hưởng cùa Pháp quốc, những hoa văn trên lan can mặt tiền, và còn cả một ngôi thánh đường xây theo khuôn Notre Dame nằm giữa trung tâm thành phố .
Nhìn theo ngón tay chỉ từ trên tầng thứ hai mươi hai nhìn xuống thành phố tấp nập xe cộ, rộn ràng khách bộ hành qua lại không ngớt. Con đường kỷ niệm đầy những dấu chân thời trẻ con tung tăng theo từng con phố, góc đường. Hình ảnh đứa bé con trùng trục dẫm lên vũng nước mưa, trèo qua những vòng kẽm gai lăn vào bồn nước trong công viên, chạy đuổi theo nhau qua từng gốc cây khóm lá. Khu chung cư ba tầng là một tiến bộ vượt bậc thay cho những căn nhà lá lụp xụp sau trận tấn công nội thành Mậu Thân 1968. Những con hẻm chằng chịt ba bốn tầng số, một thách đố lớn cho người phát thơ, chưa kể hai ba gia đình cùng cư trú một căn nhà, tìm đúng địa chỉ chưa chắc đã tìm đúng người nhận.
Có một đặc điểm chung hầu như hắn vẫn thường thấy ở các thành phố bên kia đại dương, nơi nào có buôn bán thì chắc chắn có người Trung Hoa, ở đây cũng không nằm trong ngoại lệ, người Trung Hoa sống trong một khu vực riêng, gần như một thành phô song sinh, một bên là thủ đô cũ của một thời với đầy đủ các cơ quan hành chánh, một bên là thương mãi chợ búa buôn bán tấp nập. Càng đi sâu vào các khu vực buôn bán nầy thì bóng cây xanh càng mất dần. lác đác một vài cây như những chiếc răng còn sót lại trên miệng cưới mếu máo.
Câu trả lời thật đơn giản của người tài xế tắc xi “ Họ chê cây đứng trước nhà không hợp phong thủy, dễ thôi, giết cây chết rồi kêu nhà nước tới đốn, khỏi tốn công mà còn được việc”
Thật đau lòng khi nhìn thấy cây cổ thụ mất dần trên các con đường kỷ niệm của thời thanh niên, những ngày tóc xanh bay theo từng vòng bánh xe hạnh phúc .

Vũ Thị Thiên Thư

Kỳ thị người Việt Nam

Hàng người đứng trước cổng vào Quốc tử giám.

Người phụ nữ trung niên nhìn không thề đoán số tuổi, bà chìa manh bằng lái xe với ngày tháng năm sinh chứng minh số tuổi đời đã hơn một giáp.
– Cô cho tôi hai vé vào cửa cho người cao niên .
– Vé cho người cao niên chỉ bán cho người Việt Nam thôi
– Thế tôi không phải đang nói tiếng Việt với cô đây sao.
Người đàn ông đứng phía sau kéo tay bà
– Thôi không cần phải lý lẻ với co ấy làm gì
Bà rút tờ giấy bạc trong ví ra trả tiền rồi quay sang
– Em chỉ muốn thử xem thôi mà….

Tuồng đời

Tuồng đời

Bước qua lăng kính muôn màu
Thảo tuồng dựng lớp vì nhau nợ nần
Chia vai gánh lấy trăm phần
Lẳng lơ bi luỵ bao lần sắc hương

Cuộc chơi giữa chốn vô thường
Biết đâu ảo hoá chân phương quay về
Dao cầm dạo giữa cuồng mê
Hồi chuông cảnh giác bốn bề hư không

Ngón run nắn phím tơ chùng
Cung thương hiu hắt buị hồng trần phai
Điểm trang dong ruỗi tháng ngày
Hỏi tri âm đó dạ hoài với ai

Kiếm cùn áo khoát mòn vai
Chân lê lực bạc rạng đài minh tâm
Nở vì nhau Đoá Hoa Đàm
Trong mê muội toả quang đăng soi đường

Vũ Thị Thiên Thư

Tấm lòng của Mẹ

Tấm lòng của Mẹ

– Jan, lâu quá , bận rộn hay sao không thấy bà đến họp mặt?

– Mùa đông lạnh lẽo, ngại ra đường cũng có, nhưng một phần vì bận rộn nên không đến thường xuyên được.

– Các cháu ra sao? Chúng nó ngoan cả chứ?

– Ấy, các cháu ngoan, nhưng bố chúng nó vắng nhà nên tôi phải đến phụ với con dâu chăm sóc .

– Roy công tác xa nhà ?

– Đơn vị hắn đang đóng quân ở A Phú Hãn.

– Oh ! Vậy sao ? Roy đi viễn chinh từ bao giờ ?

– Hơn sáu tháng nay rồi, hy vọng sẽ chóng mãn hạn trở về.

– Đánh nhau hoài, thật là khổ . Tôi cầu nguyện cho Roy được an lành, sớm về đoàn tụ với gia đình

– Cảm ơn bà.

Jan là thành viên trong nhóm thiện nguyện hàng tuần . Các bà tuổi đã hơn lục tuần, nhưng vẫn hăng say hoạt động. Rất hiếm khi các bà vắng mặt, dù mùa đông dài lê thê, trừ những ngày bão tuyết đường xá đóng kín. Những câu chuyện kể lại cho nhau nghe, từ lúc thành phố chỉ có con đường duy nhất xuyên qua, ngôi thánh đường với gác chuông cao vút, bên cạnh ngôi trường trung học cuả quận lỵ. Con đường lịch sử chạy dài từ đông sang tây, bao nhiêu lần trùng tu , khơi rộng. Trong ký ức muôn màu, câu chuyện kể lại như những manh vải nối kết nhau, biến thành tấm quil * trên khung mượt mà những mũi kim thêu tuyệt mỹ.

Roy, là con trưởng, vợ chồng anh có hai con nhỏ, tôi không thể hình dung anh chàng giáo sư nói năng nhỏ nhẹ đó có thể cầm súng trên chiến trường nóng bỏng Trung Á. Không khác gì thế hệ cuả chúng tôi, khi còn xanh tóc ở quê nhà, tuổi thanh niên rực rỡ, sách vở cầm tay, con đường tương lai đầy hứa hẹn, nhưng con đường nào cũng đưa về quân trường khói súng. Những ngày tháng học tập qua nhanh, một đôi ngày thành phố hoa đèn, đổi lại đêm đêm ngủ dưới vòm sao cùng tiếng đại bác thay cho tiếng hát ru ngọt ngào. Bài học lịch sử cay đắng, mối hận nước mất nhà tan, nối những chuỗi ngày tha hương đi tìm sự sống còn.

Vùng đất sa mạc, gió cát, sinh tử cận kề, chiến tranh lần nữa về gần, nỗi ám ảnh triền miên chết chóc. Tin tức hàng ngày, những cánh thư, viết bằng mạng điện tử, hình ảnh xuyên qua màn hình vi tính, từ một nửa địa cầu gởi từng lời nhắn nhủ về cha mẹ già, vợ dại con thơ. Cho dù tất cà các phương tiện tối tân nầy, vẫn không thể thu ngắn được khoảng cách không gian, thời gian, để được ôm con trẻ vào lòng, hôn lên đôi má nhăn nheo cuả mẹ, nhìn vào đôi mắt âu lo cuả vợ mà xoá tan đi những đám mây u ám đợi chờ.

“ Roy, sắp đến Mùa Giáng Sinh, các cửa hàng đang chưng bày rực rỡ, Mẹ lại nhớ những ngày con còn thơ và lá thư cho Saint Nicolas… Hôm nay Jack đang gò gẫm từng câu để gởi lên Cực Bắc, Mẹ hứa sẽ gởi đi nếu hắn viết xong … Julie lên mặt chị cả, chê em viết chưa ngay hàng thẳng nét…”

“ Mẹ, có phải là cuộc đời luôn tái diễn, và lập lại không ?? Cái tuổi thơ ngây, bao nhiêu là huyền thoại, tấm bánh và ly sữa để cạnh lò sưởi lót đường cho bầy nai và thánh Nicolas viếng thăm, những gói quà giấy màu điểm tô cho tuổi thơ thêm rực rỡ. Ôi ! Nhớ tấm bánh làm bằng nho khô và lúa mạch quá chừng…”

Chỉ một câu nói thường cũng làm lòng mẹ bồn chồn, thương nhớ con đoài đoạn. Jan gọi bạn bè hỏi thăm, tìm cách gởi bánh cho Roy. Nghĩ đến con mình, và nghĩ luôn những bạn bè đồng đội cuả hắn . Tất tả đi chợ, mua đường bột các thức, về cắm cúi nhồi nướng, quay quần với bọn trẻ con trong nhà, chia ra từng hộp nhỏ, đóng thùng để gởi đi…

“ Mẹ, các bạn không biết nói gì hơn, chúng nó cắn từng hạt ngọt ngào, nghĩ đến công lao khó nhọc…”

Jan lại nghĩ đến những khuôn mặt hắt hiu nhớ, nghĩ đến niềm vui mong manh, tấm bánh nhỏ mang theo niềm vui trọng đại, Ngày Lễ Giáng Sinh không được xum họp cả gia đình, nhưng ít nhất cũng đủ ấm lòng. Miếng bánh chở chuyên gởi gấm bao nhiêu ngôn từ thầm lặng, cho dù đang an bình hạnh phúc ở quê nhà, cũng không quên người chiến sĩ bên kia dặm ngàn gió cát .

“ Mẹ ơi! Nhớ món spaghetty * quá, bao giờ về phép chắc phải ăn một bửa thỏa thê…”

Jan nghe mà xót xa, lại đi mua các thứ và gói ghém để gởi sang cho cả đội, không quên dặn dò cách thức nấu nướng, phân lượng rõ ràng. Nhìn bức ảnh gởi về, Roy khoe tài nấu nướng đãi cả bọn, món quà quí do chính tay mẹ gởi sang, đọc những lời cảm ơn chân tình từ bọn trẻ, Jan vui mừng rơi nước mắt.

– Jan, làm sao bà có thể gởi ngần ấy thứ sang cho Roy vậy ?

– Cước phí gởi đi đắt hơn là tiền mua vật liệu, lần trước gởi vật liệu làm Taco*, tôi tìm được một công ty hảo tâm, họ tặng bánh Tortillas *, gia vị, tổng cộng mười thùng, tôi gởi sang, Roy nấu đãi cả đội hai lần mới hết.

– Hay quá, làm sao Jan biết nguồn mà tìm vậy?

– Không khó đâu bà, đặt chúng ta vào tình huống, chúng ta sẽ làm được ngay mà, không phải phụ nữ là nội tướng đó sao?

– Nhưng tôi phục Jan thật đó, bà đúng là người Mẹ yêu con hết lòng

– Có người Mẹ nào lại không yêu con? Tôi không thể cản bước cuả Roy, hắn có bổn phận với quốc gia, tôi có bổn phận làm mẹ, mỗi người cố gắng trong cương vị cuả mình. Con tôi đang ngoài chiến trường, tôi sẽ chăm sóc tiểu gia đình cho hắn, như vậy thì hắn mới an tâm thi hành nhiệm vụ chứ.

– Ít người ý thức được điều nầy, tôi rất cảm phục Jan.

– Không ít đâu, chỉ vì chúng ta chưa gặp đúng lúc thôi, Bà biết không, hôm nọ, khi tôi đến bưu điện để gởi quà sang cho Roy và đồng đội, sau khi xếp hết các hộp, tổng cộng số tiền hơn bốn chục đồng lận đó, tôi đang móc ví lấy tiền ra trả, chợt phía sau có bàn tay đặt lên quày tờ giấy bạc hai chục đồng, tôi chưa hiểu thì bà ấy nói với cô nhân viên :

“ Tôi trả một phần số tiền cước phí cho bà, xem như món quà nhỏ tặng cho những anh hùng đang bảo vệ chúng ta”

Tôi quay lại cảm ơn, bà ta mĩm cười xua tay, từ chối không cho tôi biết danh tính để tôi bảo Roy viết thư cảm tạ.

Tôi nhìn thấy giọt lệ long lanh trong đôi mắt cuả Jan, niềm cảm động vì nghĩa cử cuả người phụ nữ như luồng sinh khí lan tràn.

Cuộc sống tất bật bon chen, thời đại vi tính điện tử, ở bờ đông hay bờ tây bên kia, cuộc chiến nào cũng luôn có những chiến sĩ âm thầm dũng cảm, và những tấm lòng cuả người Mẹ vẫn không bao giờ thay đổi, tình thương trong con người vẫn chưa mất đi .

 

Vũ Thị Thiên Thư.

 

• Quilt : chiếc mền nối từng manh vải, lót bong chính giữa

• Spaghetty : Món ăn cuả Ý, gồm có sợi mì và sốt cà chua, thịt, rau …tuỳ khẩu vị.

• Taco : món ăn cuả Mễ Tây Cơ, thịt nấu với sốt , gia vị, ăn với bánh bột bắp dòn hay bánh bột mỏng tortillas.

• Totillas : bánh làm bằng bột mì nhồi với mỡ cán dẹp dùng để gói thịt , thức ăn thường ngày cuả người Mễ Tây Cơ.