Mong manh …Nụ hoa sớm
Sáng nay
Những giọt mưa ray rức
Khóc đêm dài đã qua
Cảnh đào trơ trụi lá
mong manh một ..nụ hoa
Vũ Thị Thiên Thư
Mong manh …Nụ hoa sớm
Sáng nay
Những giọt mưa ray rức
Khóc đêm dài đã qua
Cảnh đào trơ trụi lá
mong manh một ..nụ hoa
Vũ Thị Thiên Thư
Thằng anh hai đi Úc Châu
Thằng Anh hai sinh ở Mỹ, lớn lên đi học trường Mỹ, sinh hoạt và làm việc ở xứ Mỹ, nhưng nôm na vẫn được xếp hạng Người Mỹ da vàng cho dù không được nói ra là kỳ thị chủng tộc
Bà mất hai năm trước ngày cuốn cờ mất nước. Ông em họ của Bà bấm ngón tay lần tính rồi than với Ba “ Chị mất năm này vào cung Ly , con cháu sau nầy không ở cùng một nơi “ Có nằm mơ cũng không thể hình dung sự việc sảy ra chì một vài năm sau. Từ lúc em gái đi lấy chồng về tận thủ đô, chú đi học trong cái nhà tù mệnh danh cải tạo. Lịch sử đã sang trang, bầy con theo Mẹ lên rừng, bầy con theo cha xuống biển, trôi theo dòng qua bên kia bờ đại dương, vượt xích đạo về phương Nam xa tít …
Từ thuở thư đi thư về hàng tháng trời, cả gia đình chia nhau đọc từng chữ từng câu, cho đến ngày có thể nghe lại giọng nói từ bên kia đại dương qua đường viễn liên, lầu đầu nghe tiếng còn tiếng mất , nghẹn ngào qua màn lệ. cho đến khi chỉ cần mở màn hình là có thể thấy mặt nhau…
Địa cầu thu hẹp với những chuyến bay, vậy đó mà mãi bôn ba sinh kế, có bao lần được tận mặt nắm tay ? Dù vẫn nhắc nhở nhau, bên kia bờ đại dương, bên dưới Nam Bán cầu, vẫn còn cô bác anh em …Một ngày nào đó phải gặp nhau
Bốn mươi năm sau Thằng Anh Hai mới có cơ hội đi thăm Úc Châu và nửa cánh gia đình bên đó
Vũ Thị Thiên Thư
Bình minh trên Hạ Long
Dáng mây yể điệu
Khoát áo xanh đầu ngày
Soi gương tĩnh lặng
Nhịp thở nhẹ nhàng bay
Vũ Thị Thiên Thư