Tóc Ngắn

 

 

Tóc Ngắn

**  Chuyện kể cuả bạn tôi, chị làm cho một thẩm mỹ viện trong thương xá.

 

   Người phụ nữ trung niên, khuôn mặt hiền hoà, dễ mến. Bà xin hẹn rất nhiều lần, tôi đã từ chối. nhưng bà vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Có những khi đi mua sắm trong thương xá, bà cũng ghé vào thăm. Tôi giải thích rất nhiều lần, bây giờ thời gian  làm việc cuả tôi không còn như ngày xưa, vì sức khỏe kém, nên tôi thu ngắn và không nhận thêm khách hàng mới. nhưng bà vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

          Tôi thường quan sát cách làm việc cuả bà. Tôi biết bà làm ở đây từ lâu. Lần đầu tôi đến đây, tôi xin hẹn với bà, nhưng không có giờ nên tôi phải lấy hẹn với Dana Thật là phiền toái đó, bà ấy không chịu nghe tôi nói, mà chỉ muốn làm theo ý cuả mình.

          Khổ thật, bà chọn đúng vào con  người nầy thì khó mà lay chuyển, bà ta rất độc đoán, chỉ có ý cuả bà là đúng, còn ý muốn người khác thì mặc kệ

          Nhưng tôi là người trả tiền, tôi phải có ý kiến chứ

          Đúng vậy, vấn đề rất đơn giản , bà là khách hang,cứ chọn lựa kiểu tóc, chọn màu sắc mình yêu thích, và Dana cứ thế mà làm theo thôi, có gì khó khăn đâu?

          Nhưng bà ấy không làm như vậy, cho nên tôi mới phiền lòng,thú thật là tôi đã không muốn trở lại đây nữa đó, nhưng vì tôi cố ý muốn chờ  bà nên mới đến xin hẹn, Không ngờ tôi gặp Dana đang ngồi ngoài bàn tiếp khách, thế nên tôi không muốn sinh ra chuyện lôi hôi, tôi huỷ giờ hẹn và không trở lại đây thêm lần nào nữa.

          Tôi không ngờ có chuyện như vậy, phải chi bà nói cho tôi biết sớm để tôi giàn xếp ổn thoả hơn .

          Tôi không muốn làm phiền mọi người, bây giờ tóc tôi mọc thêm dài rồi nên mới quyết định trở lại tìm bà đó chứ.

          Tôi thật cảm ơn sự kiên nhẫn và lòng trung thành cuả bà. Bây giờ tôi có thể làm gì giúp thì bà cứ thẳng thắng nói ra nhé.

          Vâng, tôi hòi thăm thì biết là Dana đã không còn làm việc ở đây, nên tôi cảm thấy tự nhiên hơn.

          Vâng , tóc của Susan bây giờ dài và đẹp quá,  thoạt nhìn, thú thật là tôi không nhận ra bà .

          Tôi mới nuôi tóc lại mấy năm nay đó. Tôi luôn ao ước là sẽ có mái tóc uốn từng lọn dài, trong các chị em gái, tôi là người có sợi tóc thẳng như que, tóc của bà chị tôi,  từng lọn cong dầy và đẹp cô cùng.

          Tôi hiểu, chúng ta thường ao ước ngược lại những gì mình có. Tôi uốn cong tóc cuả người tóc thẳng và kéo thẳng tóc quăn. Nhưng không như vậy thì chúng tôi thất nghiệp mất.

Câu chuyện xoay chunh quanh  mái tóc, Susan hẹn sẽ đến khi bà sẵn sàng. Tôi cũng không nghĩ đến chuyện nầy nữa, những người khách hàng thường xuyên đã khiến cho tôi bận rộn suốt tuần rồi cho nên tôi rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Susan bước vào. Lần nầy thì với lý do chính đáng. Bà ngồi xuống ghế,

          Tôi muốn uốn tóc quăn, bà nghĩ tóc nầy đã đủ dài chưa?

          Susan, chiều dài cuả tóc không phải là trở ngại chính, mà điều kiện cuả tóc mới là nan giải đó.

          Sao vậy?

          Tôi rất muốn uốc tóc cho bà, nhưng bà hãy nhìn đây, sợi tóc bà rất mỏng, hiện đang nhuộm màu, nếu tôi dùng hoá chất để uốn thì sẽ làm hư tóc .Tôi thậtkhông muốn làm, tôi biết bà trả tiền, và không ngại tốn kém, nhưng lương tâm tôi không cho phép tôi làm việc cẩu thả. Xin bà hiểu cho.

          Tôi luôn quí sự chân thật cuả bà. Nhưng tôi đã không còn nhuộm màu từ lâu rồi, và luôn dùng thuốc nuôi dưỡng tóc, nên tôi  nghĩ là có thể uốn được rồi đó.

          Không Susan, thuốc nhuộm vẫn còn trong sợi tóc, trừ khi cắt bỏ hẳn đi.

          Thế thì tôi không còn hy vọng sao?

          Vâng, trừ khi bà cắt ngắn và nuôi cho  tóc dài trở lại .

          Tôi đã cắt một lần rồi đó, lần nầy là “ Lễ Vàng “ kỷ niệm năm mươi năm ngày cưới cuả Ba mẹ, có rất nhiều thân nhân vè tham dự. tôi định giành sự ngạc nhiên cho mọi người nên mới làm phiền bà.

          Tiếc quá, ước gì tôi có thể làm khác hơn. Bà cắt tóc ngắn thời gian nào vậy?

          Hơn ba năm rồi bà. Lúc đó tóc tôi chỉ hơn hai lóng tay thôi.

          Nguyên nhân nào Susan lại cắt ngắn như vậy ?

          Kể ra thì dài dòng, Mẹ chồng tôi bị bệnh bứu trong óc, phải vào bệnh viện giải phẫu. Lúc xuất viện thì tóc cuả bà đã phải cắt ngắn đi, dĩ nhiên là bác sĩ không cắt như viện thẩm mỹ, dù sau đó tôi đã đưa mẹ đi thẩm mỹ viện để cắt sửa lại, nhưng mẹ cứ nhìn mái tóc dài cuả tôi mà buồn hiu hắt. Không muốn làm cho mẹ buồn thêm, nên tôi đã lấy kéo tự cắt tóc cuả mình, cứ đo chiều dài chừng hai lóng tay, tôi cắt hết mái tóc dài mượt mà không hối tiếc.

          Susan, bà thật là can đảm và hiếu hạnh, tôi khâm phục vô cùng.

          Mẹ sống hơn sáu tháng, sau khi mục bứu dữ tái phát lại, lúc bấy giờ thì không còn cứu chữa được nữa. Tôi không hề tiếc nuối mái tóc cuả mình, vì cho dù chì sống được có sáu tháng phù du, ít nhất thì mẹ cũng an vui hạnh phúc hơn.

          Susan, người đông phương chúng tôi ca tụng hiếu hạnh, có những người đã lão thành nhưng vẫn đóng trò hề cho cha mẹ vui tươi, tấm gương hy sinh cuả bà thật là đáng cho chúng tôi khâm phục.

          Tóc có thể mọc dài ra, nhưng mẹ thì chỉ có một, nếu có thể  giữ được mẹ với chúng tôi thì mái tóc không cần thiết nữa.

          Susan, bà đã chờ bấy lâu, phải chi tôi biết trước, thì đã khuyên bà không nên nhuộn màu. Lần nầy bà có tiệc mừng, tôi thật đắn đo.

          Ba mẹ tôi tuổi đã cao, không biết còn lại bao nhiêu ngày, lần nầy chúng tôi mời tất cả họ hàng về chúc mừng, muốn làm bất ngờ, cho nên tôi cũng muốn sửa soạn cẩn thận. Gần một năm, tôi chưa về thăm, chỉ chuyện trò thường xuyên thôi.

          Susan, tôi hiểu tấm lòng của bà, tôi chia niềm vui, cầu chúc bà có một ngày thật vui mừng, hạnh phúc .

Vũ Thị Thiên Thư.