Ngọn đèn dầu tắt
Chuá nhật , hứa với bạn sẽ đến dự tuần thứ tư , cầu cho Mẹ anh được siêu thoát. Dù ngại lái xe hơn tiếng , nhưng không thể không đến dâng hương. PQ thường nhắc thuở còn nằm trong quân trường cùng với anh bạn cùng khóa, Mẹ Anh đến thăm , gói ghém thức ăn, chứa chan tình mẹ , chia sẻ cho cả những đứa con bơ vơ…
Tháng chín , ngày Lễ Lao Động, khi chuyện trò với Mẹ Anh , nhắc lại kỷ niệm thuở đó, Bác chỉ mĩm cười…
Tháng mười , khi vừa trở về từ Cần Thơ , nhận được hung tin, Mẹ Anh khuất nuí, bàng hoàng…sự sống mong manh…Không về đưa tang kịp, mãi đến hôm nay mới đến thắp nén hương…
Tần ngần nhìn lên bàn vong, những khuôn mặt trên vách, bao nhiêu là ánh mắt, bao nhiêu là khuôn mặt…
– Em à , nhìn xem có nhớ ai đây không?
– Có phải anh N không? Nhưng sao lại…Không lẽ Anh cũng đã…
– Cho anh mượn Cell phone cuả em , anh goị anh Lang hỏi thử xem
– Không có ai trả lời, chắc anh Lang đi vắng rồi
Tôi nhìn bức ảnh , khuôn mặt nầy không thể lầm được, tôi noí với PQ
– Dù có đúng là anh N hay không , hãy thắn nén hương đi anh , nếu không là anh thì cũng là người đồng hương mà…
– Chào anh chị , Anh chị là bạn cuả nhà tôi?
– Chào chị , có phải là anh N không? Anh N mất từ bao giờ?
– Dạ, Nhà tôi mất tuần thứ hai rồi
– Thật bất ngờ, chúng tôi tình cờ nhìn hình , không dám tin mắt mình nên định gọi anh Lang hỏi cho chính xác…
– Anh ấy chỉ nghĩ là bệnh thường thôi , từ từ trị liệu , nhưng không ngờ là nhanh quá… khi thổ huyết , chở vào bệnh viện thì đã hết hy vọng rồi….
Ngọn nến long lanh , hương án nghi ngút khói…
Tôi nhìn những khuôn mặt… trăm năm…như thoáng mây qua…
Vũ ThiịThiên Thư